Bàn luận: Tìm thấy ý nghĩa trong họan nạn |
Tâm tình nhân dịp nạn Sóng thần
Những đợt sóng thần khủng khiếp nhất mà con người còn ghi nhớ được đã khiến nước lũ tràn vào sâu đất liền 3,5km tới khu bảo tồn thiên nhiên lớn nhất của vùng Nam Á. Nhiều du khách đã bị chết đuối, nhưng các viên chức cho biết không tìm thấy xác của một con thú nào. Điều đó nhấn mạnh những ý kiến nói rằng có thể động vật có giác quan thứ sáu báo trước về những hiểm họa. (theo BBC) Tuy nhiên con người có một giác quan thứ sáu kỳ lạ mà loài vật không thể có được: “Lòng Trắc Ẩn.” Cha con tôi ngồi xem phim tài liệu về động vật ở châu Phi, thấy một đàn sư tử chồm lên một con bò hoang… trước mặt cả ngàn con bò khác đang thản nhiên nhồm nhoàm nhai cỏ bên cạnh đó khoảng vài chục mét, chẳng có con nào rưng rưng nước mắt. Còn khi thấy trong màn hình thảm cảnh nạn sóng thần vừa qua, trong lòng mình dội lên những “sóng thần” yêu thương cho những người xa lạ, đã nghèo khổ nay lại thêm mất sinh mạng, thân nhân và cuộc sống… “Chắc chắn mình phải làm một cái gì đó để giúp người ta phải không ba?” Nói đoạn, nó chạy vô trong phòng đem ra 20 đô đưa dúi vào tay tôi. 20 đô là một món tiền rất lớn của một em nhỏ mảnh khảnh 11 tuổi, chưa kể đây là món tiền nó tự làm được sau 4 giờ xúc tuyết giá lạnh quanh nhà… Trong khuôn khổ không khí đón xuân, không ai muốn nhắc đến chuyện buồn. Tuy nhiên thảm cảnh ở Châu Á cho chúng ta một niềm hạnh phúc hơn bất cứ một buổi liên hoan văn nghệ hay món quà đáng kể. Đó là cơ hội chia sẻ tình thương. Khi chia sẻ, lương tâm được nhẹ nhàng, tâm hồn thảnh thơi. Một mặt mình quên đi những nan đề trong năm cũ, nỗi lo lắng trong năm mới. Mặt khác trong lòng cũng dấy lên một hy vọng, biết đâu một ngày kia mình, hoặc con cái, hoặc dân tộc chẳng may lâm nạn, sẽ có người trợ giúp. Những gì xảy ra trong tuần qua được coi là thảm cảnh lớn nhất sau thế chiến thứ hai, tuy nhiên sự quyên góp trợ giúp đổ về châu Á cũng được coi chưa từng có trong vòng năm chục năm nay. Đã có 4,5 tỷ Mỹ kim hứa tặng các nạn nhân 11 nước lâm nạn từ các quốc gia (chưa kể những quỹ nhân ái do các hội đoàn, cá nhân…) Canada đã đóng góp 400 triệu Gia kim, Mỹ khoảng 350 Mỹ kim, Nhật 500 triệu, Đức 600 và Úc với con số hết sức ngạc nhiên, - một đất nước với dân số, thu nhập bằng Cannada - đã ủng hộ một 800 triệu… Đều hết sức cảm động hơn: những nước lâm nạn nặng nề nhất lại là những nước đã từng xảy ra những cuộc biểu tình chống Mỹ, bài phương tây và chỉ năm ngoái có trận đánh bom vào khách sạn ở Indonesia, sát hại 200 công dân nước Úc… Khi cứu tế, người ta quên đi mối hận thù và sự khác biệt về tôn giáo. Tôi không quên cảnh quân nổi dậy cộng tác cùng chính phủ đi tìm người mất tích; sinh viên phật giáo cùng dọn dẹp với thanh niên hồi giáo, các tín hữu cơ đốc quyên góp tiền gởi đến những nơi mà người ta vừa đốt nhà thờ, sát hại người linh mục, mục sư, giáo dân... Nhiều cá nhân đóng góp những khoản tiền không nhỏ trong công tác cứu trợ. Ở mỗi một nước, ân nhân thường đóng góp ít nhất tương đương với số tiền chính phủ hứa hẹn. Một nữ diễn viên đã gởi đi 1 triệu mỹ kim, một nhà đạo diễn đóng góp triệu rưỡi. Nhiều nhạc sĩ, ca sĩ tổ chức các buổi biểu diễn văn nghệ gây quỹ tình thương khắp nơi trên thế giới. Một đôi vợ chồng người Canada đã gởi tới Hội Hồng Thập Tự 5 triệu gia kim trong dịp này. Tuy muốn làm việc từ thiện một cách âm thầm, với danh tiếng nghề nghiệp và sự hiếu kỳ của hệ thống thông tin, họ không thể tránh được lời đồn tiếng đại về động cơ phục vụ. Tuy nhiên, một triệu bạc đủ gây dựng lại một xóm nhỏ ngàn dân bên bờ biển Ấn độ dương. Sự trợ giúp nhiều nhất lại đến từ những cá nhân làm việc vất vả sớm tối trong công xưởng, nhà hàng. Đây là một lực lượng đông đảo với một tấm lòng hết sức đơn sơ, chân tình. Nhiều gia đình bản thân cũng đang nợ nần, hoặc cố gắng cứu trợ cho quê nhà, cũng tạm gác lại chuyện trả biêu, gởi tiền. Nhiều cá nhân gắng làm thêm giờ, hoặc giữ lại phần tiết kiệm “boxing sale” để tiếp tay cho nạn nhân. Các học sinh ở trường học tổ chức gây quỹ bằng cách góp nhặt loong nước vỏ chai. Cha mẹ làm bánh để con mình bán ngoài mall, câu lạc bộ thể thao… Ủng hộ một lần thấy chưa đủ, họ còn chắt chiu gởi thêm một làn nữa. Điện thoại của các tổ chức từ thiện reo lên không nghỉ, các nhân viên làm việc gấp đôi giờ để tiếp nhận lòng hảo tâm của mọi người. Nhiều người còn đi xa thêm một bước nữa là xin chính phủ nhận con nuôi, hoặc quyết định hàng tháng gởi tiền đi để nuôi trẻ mồ côi, từ nay cho đến khi chúng được mười tám tuổi. Trong vòng người Việt chúng ta cũng có những anh hùng đáng mến phục. Chỉ vài ngày sau khi thiên tai xảy ra người việt vùng Little Sai gòn đã quyên góp được 350 ngàn đô để tương trợ nạn nhân. Thật cảm động về cảnh những người hảo tâm đội mưa đến đài quyên góp vào một buổi sáng cuối năm, hay cảnh bãi xe không còn chỗ cho người đến xếp hàng góp tiền cho các vùng bị nạn. Ở tại Vancouver, Phật tử đã quyết định bán mảnh đất dành để xây chùa lấy tiền gởi cho hội Hồng Thập Tự. Bởi chính sách: mỗi một đô mà nhân dân ủng hộ sẽ được chính phủ bù thêm một đô nưã, số tiền nửa triệu đô ấy nhân thêm gấp đôi thành một triệu. Không có hội thánh nào mà không có chương trình quyên góp cứu trợ. Trước đây nhiều người suy nghĩ mình người Việt phải có trách nhiệm với người Việt trước, nhưng nay, ý nghĩ đó đã được thay đổi, bởi cơn “sóng tình thương vô biên giới.” Trên đây là những điều biết được qua đài báo, nhưng có muôn vàn tấm gương thầm lặng mà chỉ có nạn nhân mới cảm thấu và Ơn Trời ghi nhận. 2. Sóng Thần dưới ánh sáng khoa học. Cơn Sóng Thần là hậu quả của mộ vụ động đất lớn dưới đáy biển sâu thẳm. Trong trận vừa qua, hai mảnh thềm lục địa đụng vào nhau, đội lên nhau, gây ra chấn động với cường độ 9 độ Rít-tơ và năng lượng thoát ra khoảng 1 triệu quả bom nguyên tử. Sự chấn động ấy mạnh đến mức khiến trục quay và tốc độ quay vòng của Trái Đất cũng bị thay đổi chút ít. Chín độ Rít-tơ không lớn gấp hai lần năm độ Rít-tơ, nhưng hơn 10 ngàn lần theo sự tính toán cấp số nhân. Tuy nhiên, vì chấn động nằm ở dưới đáy đại dương nên người ta không cảm thấy gì trên đất liền. Sóng Thần cũng chỉ làm mực nước dâng lên vài xăng-ti-mét ngoài khơi. Khi vào đến bờ, bởi thềm lục địa nông cạn nên mực nước ấy dội lên hàng chụt mét và tràn sâu vô nhiều cây số. Khi chảy ngược ra biển, tầng nước đợt đầu cuốn theo tất cả những gì trên đường đi của nó, đập vô đợt sóng thứ hai đang tiến vào, ném tung các nạn nhân lên trên không trung rồi vùi dập họ xuống tận bùi cát, ghềnh đá... Một trận động đất không được ghi nhận đã gây ra một trận lụt khổng lồ ảnh hưởng đến 11 nước giải thích câu chuyện Nạn Hồng Thủy cách đây 4300 năm, bao phủ cả thế gian. Sách xưa ghi lại: “Vào ngày ấy, các mạch nước của vực thẳm vĩ đại bật tung, cổng Trời mở toang, ... Nước dâng lên ngày càng nhiều trên mặt đất, mọi núi cao dưới vòm trời đều bi phủ ngập, mọi xác phàm di động trên đất đều tắt thở: Chim chóc, gia súc, thú vật, mọi thứ lúc nhúc và mọi người...”
Trái đất như một sinh vật sống, chuyển mình, con người trên Trái đất như kiến bò trên lưng trâu, mỗi khi trâu rùng mình, kiến ấy lỡ rụng xuống đất, không có cách nào khác là phải chấp nhận số phận rủi ro. Động đất núi lửa sóng thần đã có và sẽ có trước và sau khi con người “tiến hóa và diệt vong” – Làm gì có Ông Trời mà lại trách Ông Trời, vì sao trách Ông Trời mà không trách các đấng được cầu cúng khác, hoặc ma quỷ. Khi chưa lâm nạn có ai cám ơn Ông Trời đâu. Nhưng khi gặp cảnh một-sống-chín-chết, ai cũng cầu Trời, hoặc trách Trời... Muốn cầu Trời hoặc trách Trời, trước tiên con người phải chấp nhận có Đức Chúa Trời trưóc đã. Nói “Ông Trời không gây ra tai biến, cũng không can thiệp vào thiên nhiên và mạng sống con người” cũng không đúng. Đã là Trời, thì việc gì Ngài cũng làm được. Kinh thánh cũng kể chuyện Chúa Giê-su khiến bão biển lặng yên. Nếu trong “thời khóa biểu thiên nhiên” sẽ có trận động đất, giả sử Ông Trời can thiệp, “cấm” động đất không xảy ra, thì làm sao người phàm biết được mình vừa thoát khỏi một đại nạn? Tôi nghĩ Trời “cấm” thiên tai xảy ra nhiều hơn Trời cho phép thiên tai xảy ra m7a mình không biết thôi. Một người bày tỏ ý kiến cá nhân: Nếu Trời phải cứu nạn nhân sóng thần, thì cũng phải cứu những hàng trăm ngàn người hàng ngày thiệt mạng trong chiến tranh, tai nạn, bệnh tật khác nữa… Hàng năm ở Mỹ có 160 ngàn người chết vì tai nạn xe cộ... vì sao Ngài không cứu? Cứu một người thì phải cứu hết mới công bằng và cuối cùng không ai phải chết... Thực tế không như vậy. Mọi sinh vật trên trần gian này đều phải chung một số phận. Tuy nhiên Thượng Đế có một chương trình riêng cho loài người, nếu biết được và tin, con người không còn phải khiếp sợ cái chết nữa. Sao Ông Trời không cảnh báo thiên tai cho con người ? Có chứ. Kinh Thánh đã tiên tri: “dân này sẽ nổi dậy chống dân kia, nước này chống nước nọ, sẽ có những trận động đất lớn, nhiều nơi sẽ có ôn dịch và đói kém, sẽ có những hiện tương kinh khủng và điềm lạ từ trời xuất hiện... Sẽ có những điềm lạ từ mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Dưới đất muôn dân sẽ lo lắng hoang mang trưóc cảnh biển gào sóng thét. người ta sợ đến hồn siêu phách lạc, chờ những gì sắp giáng xuống địa cầu, vì các quyền lực trên trời sẽ bị lay chuyển...” Ấy là tiên tri, còn về thực tế Ông Trời có báo trước về thiên tai cho con người: hoặc là qua phản ứng của thú vật, linh cảm trước thiên tai, hoặc là qua kỹ nghệ tối tân của con người: Nạn Sóng Thần xảy ra sau vụ động đất mà người ta đã biết được ba ngày, đủ thời gian để dự đoán và di tản, giảm bớt thiệt hại người của. Trong cuộc sống bình thường, nếu con người có mối liên hệ mật thiết với Đấng Tạo Ra mình, thì có thể linh cảm được hoạn nạn sắp xảy ra qua giờ cầu nguyện. Khi lâm nạn, lời cầu cứu sẽ linh nghiệm, tổn thất hạn chế, trợ giúp kịp thời v.v... Vậy tình thương Ông Trời thể hiện ở đâu khi thiên tai xảy ra? Tình thương Thiên Thượng thể hiện qua lòng trắc ẩn trong mỗi chúng ta. Khi làm công tác cứu tế, xin chúng ta hãy nhớ câu này: “Phước hạnh thay những kẻ có lòng thương xót, bởi chính họ sẽ tiếp nhận được lòng thương xót.” Và “Thương xót kẻ khó nghèo là cho Đức Chúa vay mượn, Người sẽ đáp trả xứng việc đã làm.” Sự cứu trợ lớn nhất lại đến từ chính phủ và cá nhân các nước phương Tây, nơi mà nền tảng đạo đức, nhân ái dựa theo Đạo Chúa. Còn các nước phất cờ đỏ, hay các nước cầm giá dầu mỏ lại lặng yên như thóc. Các tổ chức từ thiện lớn nhất, năng lực nhất như Hồng Thập Tự (Red Cross), Khải tượng Hoàn Cầu (World Vision) cũng đi từ một gốc mà ra. Tai ương càng lớn thì tình thương càng dồi dào ... Tình thương không điều kiện, không ích kỷ, tình thương phải trả giá rất đắt bằng sự hy sinh bản thân... Tình thương ấy đến từ đâu? 4. Tìm thấy ý nghĩa trong hoạn nạn. Điều mà những người bị sóng biển cướp đi muốn nhắn nhủ chúng ta rằng: Hễ còn sống trên trần gian, chúng ta phải chuẩn bị bản thân trước thiên nhiên và số phận, chuẩn về đời sống vật thể và tâm linh, để rồi dù bất hạnh, phải đi gặp Tổ Tiên cũng không còn sợ hãi. Điều thứ hai, tai ương là một phần không thể tránh được và ngày càng nhiều hơn và giữ dội hơi, nghĩa vụ cứu trợ phải là một thói quen trong cuộc sống, một sự chuẩn bị trong ngân khoản gia đình và một sự sẵn sàng để mình có thể giúp đỡ trong nhiều trường hợp, dù đại nạn, tiểu nạn, hay trong sự tương trợ lâu dài đối với những người khuyến tật... Sự cứu trợ không thể dành riêng cho dân tộc mình, nhưng tất cả mọi nơi trên thế gian. Hy vọng bản thân chúng ta và đất nước mình sinh sống luôn là nguồn trợ giúp hơn là tiêu điểm của tin tức và lòng trắc ẩn.
|
||||
Ngày 11 tháng 9, một ngày vô cùng tầm thường như biết bao ngày khác... Không ngờ ngày ấy đã trở nên một trong những ngày đen tối nhất trong lịch sử nhân loại. Bắt đầu từ 8 giờ 45 phút, quân khủng bố đã cùng một lúc cướp bốn phi cơ và đâm thẳng vào hai toà Thương Mại Quốc Tế và Lầu Ngũ Giác. Hai toà Thương Mại Quốc Tế, mỗi tòa cao đến 110 tầng, là nơi làm việc của 50 ngàn nhân viên và là nơi dừng chân của hàng chục ngàn khách du lịch mỗi ngày. Còn Lầu Ngũ Giác là trung tâm đầu não của bộ quốc phòng Hoa kỳ. Theo thống kê sơ khởi số người thiệt mạng lên đến trên 6000 người...
Trước mối tang thương chúng ta hãy bỏ ra một phút yên lặng để tưởng nhớ các nạn nhân, cầu xin Đức Chúa Trời nâng đỡ gia quyến họ, thêm sức cho các nhân viên cảnh sát, chữa cháy, các bác siõ y tá trong việc tìm cứu những người còn sống sót và ban sự khôn sáng cho chính phủ Hoa Kỳ trong những quyết định quan trọng sắp tới.
Trong số các nạn nhân có cụ già trên 80 tuổi và có em bé mới tròn 2 tháng... Đức Chúa Trời ở đâu mà không ngăn chặn sự dữ và kẻ ác? Vì sao người thiện phải chung số phận với phường sát nhân? Chết là hết, hay sau sự chết còn có sự sống mà không ai từng ngờ tới? Ở nơi sang trọng như Tòa Thương Mại Quốc Tế, hay nơi được canh phòng cẩn mật như Lầu Ngũ Giác mà người ta còn chết bất đắc kỳ tử huống chi tính mạng chúng ta ở đầu đường góc phố nơi mình sinh sống? Đó là những câu hỏi dấy lên từ đáy lòng của bạn và tôi.
Khi được tạo dựng, tổ tiên loài người không vâng lời Đức Chúa Trời và ăn một trái cấm. Đây dường nhu không phải là một tội nghiêm trọng, tương tự nhu đưá con nhỏ ăn trộm một viên kẹo nhỏ. Tuy nhiên bởi hành động đó mà tội lỗi đã xâm nhập vào con ngưòi, truyền tiếp từ đời này sang đời khác và hậu quả thật khủng khiếp như vụ khủng bố kể trên. Khi hận thù dấy lên, mỗi một chúng ta đều có tiềm năng làm những việc tàn bạo không kém gì Bin Laden và đồng bọn. Tôi còn nhớ cách đây 20 năm, khi bị tình nhân bỏ rơi, tôi đã tính trong lòng chuyện đổ a-xit vào khuôn mặt xinh xắn của cô ta và đốt nhà cha mẹ nàng.
Vì sao Đức Chúa Trời không ngăn chặn kẻ ác?
Tất cả mọi người biết rằng trong hoàn cảnh bình thường chẳng ai đếm xỉa đến Đức Chúa Trời, cám ơn về sự sống và cầu nguyện xin được bảo vệ khỏi sự dữ. Sở dĩ cảnh sát có thể hành động bởi chúng ta trao quyền cho họ. Cũng vậy làm sao Đức Chúa Trời hành động khi chúng ta chỉ muốn Ngài đừng can thiệp vào cuộc sống chúng ta. Mặt khác trong sự công bình, nếu Đức Chúa Trời loại trừ tên giết người khi ý nghĩ sát nhân mới hình thành trong đầu hắn, thì Đức Chúa Trời cũng phải bẻ tay người uống rượu trước khi họ lái xe, hay cắt lưỡi kẻ nói dối trước khi lời nói rời môi miệng họ. Trong những kẻ nói dối phải kể đến những em bé "kháu khỉnh" nhu con bạn và con tôi.
Đức Chúa Trời ban cho quyền tự do cá nhân và khiến lương tâm chúng ta lường trước các hậu quả của hành động mình. Nếu ai tin cậy Ngài, Ngài sẽ giúp họ tránh những việc làm tổn thương cho bản thân và cho xã hội.
Vì sao người thiện phải chết chung với kẻ ác?
Không những người thiện, nhưng trong số nạn nhân còn có những người tin Chúa nữa. Tất cả mọi người trên thế gian sớm muộn đều sẽ chết, dù dính bom hay dính bệnh. Việc Đức Chúa Trời cho phép nạn nhân hay phạm nhân cùng chết chứng tỏ có sự phán xét thưởng phạt công minh sau cái chết. Có trường hợp Ngài chô phép phạm nhân sống sót chẳng qua để hắn có dịp ăn năn làm lại cuộc đời. Bạn có nghe chuyện về những người xuýt chết, hoặc đẵ chết mấy phút, sau sống lại kể về việc họ thấy ánh sáng huy hoàng của thiên đàng hay ngọn lửa hừng hực của địa ngục... Không biết điều ấy có thực không nhưng chắc rằng họ đều trở nên những người ngoan đạo và hướng thiện. Cuộc sống chúng ta hôm nay là sự chuẩn bị cho sự sống phía bên kia cửa mộ. Bạn đã có sự chuẩn bị gì chưa?.
Nếu nói về những người vô tội, có đạo, chuyên làm việc thiện phải chịu chịu đựng và bị sát hại dưới bàn tay tàn bạo của kẻ ác trong hình thức dã man nhất, chúng ta không thể không nhớ đến Chúa Giê-su. Tuy nhiên sự sống lại của Ngài thực sự đem cho chúng ta niềm hi vọng trong sự công nghĩa, tình thương và cuộc sống đời đời. Khi biết đến Chúa, dù sống ở Nưũ Uớc hay Phnompêng, chúng ta không còn sợ hãi nữa nhưng kinh nghiệm đuợc sự bình an kỳ diệu. Sự bình an ấy không phụ thuộc vào hoàn cảnh nhưng vào niềm tin biết cuộc đời mình đã được Đức Chúa Trời bảo trợ. Nguyễn Ngọc Lan . |